Ngày xửa ngày xưa, có hai chiếc lá trên một cành cây. Chàng và nàng ngấm ngầm cảm mến nhau, nhưng hiềm một nỗi xung quanh một lũ một lĩ bao nhiêu là lá khác, mà anh ả thì đều một nòi cả thẹn.
Hai chiếc lá tội nghiệp nọ chẳng biết làm sao, đành ngày ngày liếc mắt tống tình nhau thay cho lời nói.
Khi mùa đông tới, cái lũ hàng xóm kỳ đà cản mũi đáng ghét kia cuối cùng cũng lần lượt lìa cành.
Tiếc thay, khi chàng và nàng đợi được tới giây phút chỉ có họ ở bên nhau, cũng là lúc cả hai đã già bố nó rồi!
Đẳng đáo hồng trần tàn toái, tha tài nhượng nhân song túc song phi
Đợi đến khi hồng trần tàn tạ, mới cho con người được chắp cánh cùng bay.
Ai là người thấu hiểu cái tư vị thê lương ấy nhỉ?
Đẳng đáo hồng trần tàn toái, tha tài nhượng nhân song túc song phi
Đợi đến khi hồng trần tàn tạ, mới cho con người được chắp cánh cùng bay.
Ai là người thấu hiểu cái tư vị thê lương ấy nhỉ?
No comments:
Post a Comment