Sáng. Một ly café. Rất thơm, rất mơn man và rất hoang liêu...
Chậm rãi bước đi trên con đường xưa màu Hà Nội, nơi người ta đang trèo, đang cắt và đang cưa những ngọn xà cừ trước mùa mưa bão.
Huyết sắc nghẹn ngào ứa nhựa của những tán cây già bỗng khiến lòng ta xao xác...
Chẻ đôi con gió cây ly biệt
Tiếng chân thương cùng mỗi tháng năm
Phạt ngang ký ức rừng thao thiết
Dòng suối trăm năm bỗng mất nguồn...
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment