I'm flesh and blood, but not human, I haven't been human for two hundred years - Louis de Pointe du Lac.
Bỗng nhiên ta nhớ tới một lời ca của Trịnh. Thuở hồng hoang đã thấy, đã xanh ngời liêu trai. Sự gặp gỡ giữa trí tưởng tượng bao la và những ám ảnh mơ hồ tiềm ẩn trông trái tim nhân loại tự ngàn xưa đã hình thành nên một thế giới của những câu chuyện truyền kỳ, nơi sợ hãi đã hòa lẫn với đam mê. Nửa phương Đông của thế giới ấy là chốn cư ngụ của các nàng hồ ly mắt biếc trong truyện Bồ Tùng Linh. Còn nửa phương Tây chính là vương quốc của những nhân vật không kém phần quyến rũ - những vampire.
Khởi đầu với Bram Stoker (Dracula) và được tiếp nối bởi Anne Rice (The Vampire Chronicles), vampire từ lâu đã trở thành một nguồn cảm hứng độc đáo cho khá nhiều tác phẩm điện ảnh. Chỉ tính riêng một thập kỷ gần đây, người ta có thể kể ra trên dưới mười bộ phim về những sinh vật bất tử có ánh mắt ma quái và đôi răng nanh đầy man dại ấy. Action có Blade Trilogy, Van Helsing và Underworld; thriller có Dracula, Queen of the Damned, Embrace of the vampire, Interview with the vampire... và nhiều nữa.
Chính ta cũng không rõ niềm yêu thích này đã xuất hiện tự bao giờ. Từ khi Blade đặt lên môi Nyssa một nụ hôn say đắm trước khi thi hài nàng tan thành tro bụi dưới ánh hoàng hôn? Từ khi Lestat de Lioncourt lạnh lùng thốt lên "Với ta, em tuyệt mỹ vì em là con người trần thế. Vẻ mong manh của em. Cuộc sống ngắn ngủi của em. Trái tim em. Tất cả bỗng trở nên quý giá hơn bất cứ điều gì ta từng biết"? Hay từ khi Louis nghẹn ngào "Đã chết đi hơi thở cuối cùng, của con người từng sống trong ta"?
Vampire, điều đó đồng nghĩa với khát khao và bi kịch. Cái giá mà con người phải trả cho giấc mơ bất tử sao mà nghiệt ngã đến khôn cùng. Với Louis, đó là sự đè nén cơn thèm khát đang bừng bừng trong huyết quản. Với Claudia, đó là một thân xác rất đàn bà mà em không bao giờ có thể trở thành. Với Lestat, đó là trăm năm say ngủ để trốn tránh sự tồn tại trống rỗng và tàn héo của cô đơn.
Thật khó mà quên tiếng thở dài âm trầm của Louis, hoài vọng về buổi bình minh cuối cùng trong đời người, trước khi vĩnh viễn trở thành một phần của bóng tối vô biên, trước khi nhận ra rằng mình đã đi tìm sự giải thoát khỏi nỗi đau phải sống để dấn thân vào một nỗi đau khác - nỗi đau không thể chết. "Bất tử, thoạt đầu nghe thì rất hay, cho tới khi ngươi nhận ra rằng ngươi sẽ phải tận hưởng nó một mình". Khi xưa, một lần ta nói vui với em rằng "Đêm là người tình bất tử của đơn côi". Trùng hợp làm sao, cái cảm nhận nguyên sơ ta rút ra từ những ngày tháng bên em, cuồng điên và dại dột...
Thật khó mà quên ánh mắt ngạo mạn cực cùng của Lestat, dù đó là Lestat của Stuart - ngang ngược đầy hoang dại hay Lestat của Tom - trào phúng mà lãnh khốc. Lestat tên học trò của Marius Romanus, bạo liệt và nổi loạn, sẵn sàng trở thành kẻ thù của đồng loại chỉ để thỏa mãn cái tôi, bùng nổ và rực cháy, để được bước đi không run sợ giữa cuộc đời. Lestat người thầy của Louis, đức Chúa tự phong, tay quý tộc tự tin tuyệt đối vào ma lực của bản thân mình "No one could resist me, not even you, Louis". Lestat de Lioncourt có lẽ là nhân vật mà ta yêu thích nhất, bởi y là gã lữ hành cô độc đã vượt ra ngoài mọi khuôn khổ, bị ruồng bỏ giữa cả hai thế giới. Một tính cách như Armand từng nói "knew him well enough not to mourn his passing"...
Điều khiến cho những vampire trở nên quyến rũ một cách đầy mâu thuẫn, không phải là một xác thân bất diệt, mà chính là một trái tim tuy không còn đập nhịp đập của trần gian, nhưng vẫn ngập tràn tình cảm, tưởng như bình dị nhưng lại rất đỗi khác thường và khao khát yêu thương. Đó là tình phụ tử của Blade với Whistler; đó là tình thầy trò của Marius với Lestat, đó là sự gắn bó và thương yêu kỳ quái mà ta khó lòng định nghĩa của Claudia dành cho Louis. Và hơn hết, đó là tình yêu đầy oan nghiệt của Dracula với Mina.
Biết không em, một trái tim kiêu ngạo và đơn côi giữa màn đêm vĩnh cửu, đấy chính là một chút gì đồng điệu ta tìm thấy trong những sinh linh lạc loài ấy...
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment