26 September, 2005

Liễu

Liễu…

Ta viết khúc bi thương này để tặng bốn trăm năm mươi ngày cuồng si và mê đắm, tặng một chữ Liễu của ngọc nữ điêu linh… Ước gì có thể gửi tâm tình vào một bài thơ, nhưng than ôi, tang loạn vô biên như sóng quật tràn bờ, thi tứ nghẹn ngào như cung cầm cuồng nộ…

Liễu, hảo liễu chi ca, thiên cổ chi tình… Ai sánh bằng liễu nhứ phi phong, ai so nổi hồn hoa ngày cũ…

Liễu, là Tiểu Long nữ dưới Tuyệt tình, là Hoạt tử nhân ngoài Cổ mộ, là hạo khí thanh anh, là tiên tài trác lạc… là mộng ước thần tiên, là mây bay vạn dặm… là tuyết lạnh tung hoa sầu mắt biếc, là trăng đêm hoài viễn nhớ sen hồng…

Liễu, là Nhược Thuỷ nhu mì mà say đắm, là Thuý Thuý dịu ngọt mà kiêu sa, là ánh sáng chớp rèm mi, là gương xưa buồn tóc trắng…

Liễu, là hồn bướm mơ tiên, là cô phụng gọi hoàng, là bao nồng nàn ngưng đọng lời thơ, là thoáng ngượng ngùng tan theo xuân ý…

Liễu là đoạn tuyệt nghìn trùng, là dứt tình muôn thuở…

Thái phượng vân trung duyên liễu kết
Tiên sơn hải thượng hận vô hoàn...