26 April, 2006

Hương tóc truy tầm vai thất tung

Chính là em
vị giang hà chất ngất
cứ lạnh lùng kiêu bạc đến vô ngôn


Một ngày mùa hè của bốn năm về trước, có một chàng thanh niên âm thầm và háo hức mở một món quà đã chu du hơn năm ngàn dặm, mang theo trong lòng muôn vàn nhung nhớ của trời Âu. Lần đầu tiên trong đời, cậu trai hai mươi tuổi biết thế nào là sự huyền diệu của một mùi hương. Nồng nàn song cũng rất dịu êm, đắm say nhưng cũng đầy e ấp.

Y nhắm mắt lại, lặng lẽ vùi mặt vào món quà nho nhỏ ấy để đón nhận cảm giác thanh khiết và dịu dàng cứ êm đềm mơn man hai bên cánh mũi. Mùi hương của nàng là một thứ hương thơm có sức dụ hoặc vĩnh vằng, một thứ hương thơm rất đỗi đàn bà mà có lẽ tất cả những người đàn ông khác trên thế gian này cũng sẽ như y, mãi mãi kiếm tìm và vô phương định nghĩa.

Mơ thấy em trong mùa mưa khói
Mắt em buồn sóng gọi Ly Lan…


Nàng trong cơn mơ hoài niệm của y đã, đang và sẽ luôn luôn là như thế, trần ai mà bí ẩn, gần gụi mà xa xôi. Người con gái ấy, cũng như thời đại mà lẽ ra nàng phải thuộc về, đã một đi không bao giờ trở lại…

Ba năm sau cái ngày-không-thể-nào-quên đó, y trịnh trọng đặt món quà của nàng - vẫn thoảng chút hương xưa - lên ô cửa sổ, với hy vọng những tơ lòng của quá khứ sẽ theo nắng và gió tan biến vào hư không như mùi hương ấy. Nhưng y đã nhầm.

Giữa những hàng chữ giờ đây đã phẳng lặng yêu thương, trong lần giấy mỏng giờ đây đã nhạt nhòa sắc trắng, chút hương kiêu bạc của ngày xưa vẫn âm thầm hiển hiện. Mùi hương ấy, cho dù có tan đi theo hơi thở của thời gian, nhưng những dư âm ngọt ngào và tê buốt vẫn phảng phất lưu chuyển trong lồng ngực y, cuộn thắt linh hồn y, khiến y vô phương hít thở. Nỗi đau mang dấu ấn nàng dù đã lặng im, ký ức về bóng hình nàng còn đang thao thức.

Nói cho cùng, ảo ảnh đã muôn ngàn xa khuất của nàng trong huyết quản y, phải chăng giản đơn cũng chỉ là tinh túy của một mùi hương?

Đâu đây, lời ca của Du Tử Lê vẫn mãi hoang đàng và da diết…

Chẻ đôi con gió cây ly biệt
Hương tóc truy tầm vai thất tung.