24 October, 2006

Tưởng niệm

Có lẽ đã hơn nửa năm nay, tôi mới nghe lại bài hát ấy.

Mang ơn em đau khổ thật đầy, là nắng vàng rủ nhốt trong mây...

Tiêu Thập Nhất Lang nói với Thẩm Bích Quân rằng: "Tôi đã từng chứng kiến một con chó sói bị mèo rừng cắn bị thương, nhảy xuống vũng lầy. Lúc ấy tôi tưởng nó đi tìm chỗ để chết, ai biết đâu, nó nằm đó hai ngày, bỗng nhiên sống lại. Thì ra nó đã biết trước, có nhiều thứ cỏ thuốc rữa nát trong đám bùn, có khả năng chữa trị thương tích của nó, nó đã biết trước cách lo liệu cho mình".

Thường nhật, tôi không bao giờ tìm đến nó. Chỉ bởi vì nó quá đỗi thê lương.

Tôi chỉ dám bật nó lên mỗi khi nghe hồn mình lảo đảo. "Lảo đảo", ấy là cái tính từ phù hợp nhất cho cảm giác của tôi lúc này - không biết phải vịn vào đâu cho khỏi ngã. Giống như khi ta mới uống rượu được nửa chừng, chưa đủ say để quên đi tất cả, nhưng cũng không còn đủ tỉnh táo để khống chế bản thân mình.

Kỳ lạ làm sao, mỗi khi nghe những ca từ ngập tràn thống khổ của Trầm Tử Thiêng, tôi lại cảm thấy lòng mình lắng xuống và bình thản nghĩ tới ngày mai. Cái bài hát đầy bi thương đó, không chừng cũng là một thứ vũng lầy của tôi đấy chăng?

18 October, 2006

Essence of Life

Thu năm nay, có lẽ là mùa thu đẹp nhất trong hai mươi bốn mùa thu tôi từng biết.

Anh bạn đồng nghiệp già mà tôi quý mến, hôm nay có nhắc khéo một câu rằng, mày không phải là đứa nghĩ xa.

Tôi hơi mỉm cười, không đáp.

Mấy năm vừa qua, tôi đã sống một cuộc đời với không ít đam mê. Có cái đam mê bồng bột, chói sáng rồi tắt lịm rất nhanh. Có cái đam mê lặng thầm, lẩn khuất giữa những nhớ, những quên và giữa cả những niềm đam mê khác, để đến hôm nay mới dịu dàng sống dậy.

Cứ nhạt nhòa
nhưng cứ mãi không quên
như vĩnh viễn…
như em miền ký ức


Câu thơ này tôi viết đã lâu, viết cho một trong những niềm đam mê ấy. Và cho đến hôm nay, khi những ký ức đôi chút ngọt ngào và rất nhiều cay đắng đó bỗng vô tình tái hiện, tôi chợt nhận ra rằng: Điều quan trọng không phải là sống một cuộc đời với những đam mê. Điều quan trọng là hãy đam mê cái cuộc đời mà mình đang sống.

Khi hiểu ra điều ấy, trong mắt ta, cả thế gian bỗng lần lần thay đổi.

Giờ đây, mỗi một buổi chiều, khi sắc vàng tắt dần trên những tán xà cừ bên ngoài cửa sổ, khi mấy con chào mào lẻo mép đã chán những trò nghịch ngợm trẻ con trong những tầng lá biếc, trong tôi lại ngập tràn ham muốn được uống một tách cà phê.

Không phải cà phê, mà là cái cảm giác được ngồi một cách thư nhàn và uể oải dưới vòm cây bên chân Cột Cờ thành phố nó làm tôi ham muốn. Không phải màu trắng của bọt cappuccino, không phải cái vị đắng hơi thiếu chiều sâu của cà phê Highland nó làm tôi khoan khoái. Điều làm tôi sung sướng, là mỗi khi rời khỏi căn phòng nhỏ bé số 305 với tiếng quạt thông gió rền vang ấy, tôi lại thấy nắng hồng đang nghiêng nghiêng qua những ô cửa sổ nhỏ xíu như những tổ bồ câu; tôi lại thấy những giọt mưa màu trắng nhạt đang triền miên rơi xuống, biến khoảnh sân gạch đỏ thành một vùng ngợp sắc hoa cau cuối ngày thu nở muộn.

Giờ đây, mỗi lúc đêm về, khi gió thu thong thả ùa vào qua ô cửa sổ mở toang, khi những giọng vocal jazz mà tôi yêu thích buồn bã cất lên trong căn phòng nhỏ, tôi lại thèm được uống. Merlot, Pinot Noir hay Syrah, gì cũng được.

Julie khói sương và nhỏ nhẹ. Nina trầm đục và mạnh mẽ. Diana trẻ trung và tươi mới. Ella uy nghi và đường bệ. Âm nhạc là một thứ nghệ thuật kỳ dị, nó đi lang thang trong cái nơi chốn mơ hồ vô thức của mỗi tâm hồn như một cô bé mải chơi. Mỗi khi cô bé vô tình đi vào nẻo khuất và cười lên khanh khách, những ký ức đang giấu mình trong đó lại run rẩy ngân lên đầy xao xuyến theo những cung đàn.

Ta nhớ em của sáng ngày hôm ấy, cúi xuống nhặt một chiếc lá xanh đang ngả dần về sắc đỏ của mùa thu. Ta nhớ em của sáng ngày hôm ấy, lỡ tay chạm vào một chùm hoa leo để sắc hồng theo nhau rơi tàn lả tả. Ta nhớ nhiều như thể một tình yêu...

Bao lá cũ của những mùa thu trước
Và lá rơi của cả thu này
Người nhặt lấy cất cho riêng mình vậy
Bởi cô liêu, thu qua đã bao ngày...

01 October, 2006

The Nights of Wine

Hai năm trở lại đây, trong ta bắt đầu nảy nở một tình yêu, tình yêu với thứ chất lỏng lung linh và ngọt ngào sắc đỏ.

Ba tuần vừa qua, ta trôi dạt trong lòng một thành phố miền Trung. Hành trình của một ngày bắt đầu lúc 7 giờ 15 phút sáng ở Mỹ Khê II và kết thúc lúc 11 giờ đêm ở Furama Resort. Đôi khi tìm được một khoảng thời gian trống trải, ấy là lúc ta ngồi trên bãi cát ngoài bờ biển, trên tay là một ly Jack Daniel hay Glenfiddich, nghe lao xao sóng vỗ dưới chân mình và thả hồn theo những suy nghĩ vẩn vơ, về công việc, về tương lai, về bạn bè, về cuộc sống, và về em...

Chính vào những phút giây như thế, ta bỗng nhận ra lòng mình da diết nhớ. Có gì hạnh phúc hơn là những khoảnh khắc nằm dài trong căn phòng nhỏ của anh, người bạn già mà ta yêu quý. Trời thì rất mát, nhạc thì rất hay, rượu thì rất thơm, mưa thì rất buồn và mèo con thì rất ấm. Toàn thân ta bồng bềnh vô định, thịt da lười biếng được mơn man bằng những làn gió nhẹ nhàng và đôi tai lười biếng được mơn man bằng thứ thanh âm trầm buồn đầy uể oải của Pink Martini: "Je ne veux pas travailler..."

Chính vào những phút giây như thế, ta cảm thấy trái tim mình rộng mở, cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm, cảm thấy huyết quản ta đang đập những nhịp đập chân thành và tha thiết nhất cho cái cuộc đời kia, ôi sao mà đáng sống! Nhìn nhau qua những giọt rượu đang chậm rãi chảy dài trên thành cốc, qua những lóng lánh mơ màng của một ly Cabernet Sauvignon thoang thoảng mùi vani và khói bếp, bỗng nhiên nhận ra, bạn bè của ta ơi, biết bao là yêu thương, biết bao là gần gũi.

Chính vào những phút giây như thế, ta cảm thấy quên đi tất cả những phiền ưu và mỏi mệt. Mọi va vấp trong công việc, mọi trắc trở của nhân tình tự bao giờ đã bị bỏ lại đằng sau. Chỉ còn lại em, với đôi mắt trong ngần phảng phất vẻ u buồn mà ta vẫn mãi say mê từ bảy năm về trước.

Một nhà văn từng nói: "Chỉ tiếc là trong xã hội hiện đại này, cái cơ hội như thế càng lúc càng ít đi".

Chỉ tiếc là điều đó đúng!

Đêm nay còn cùng em mỉm cười bên ly Valpolicella xứ Verona, quê hương của Romeo và Juliet, nói huyên thuyên những điều vô nghĩa, ngày mai đã có thể ở Hokkaido trông tuyết trắng, ngắm hoa đào và mường tượng ra một ngày êm đềm giờ đã mãi rất xa. Còn em thì sao? Ngày mai, có thể em đang đứng giữa Darling Harbour, dõi mắt theo những cánh hải âu và (hy vọng rằng) em sẽ nhớ về ta, về những thời khắc bên nhau, về những gì chúng ta đã cùng nếm trải. Chợt hiểu vì sao Dino có một câu ca buồn đến vậy. Your lips and mine, two sips of wine. Memories are made of this...

Đôi khi tự hỏi, ta và em có duyên phận gì không? Nhớ câu nói của cái đêm mưa buồn rả rích: In love, somebody is dispensable. Ta đã phải chờ đợi bảy năm để có thể ôm em trong vòng tay và nói ra những lời đắm đuối. Ta đã phải chờ đợi bảy năm để cảm thấy em đang gục đầu lên vai ta, để lắng nghe tiếng thở của em, rất đỗi nghẹn ngào và vô cùng xa vắng.

Chính vào những phút giây như thế, ta biết rằng, dù thế nào đi nữa, suốt cuộc đời này, em sẽ mãi trong ta. Other dancers may be on the floor. Dear but my eyes will see only you...

Trong trái tim ta, căn phòng đó vẫn luôn đợi chờ em và sẽ không bao giờ đóng cửa. Sẽ mãi là như thế, cuối cùng cho một Tình yêu.

What is life?
What is loving?
What are all the stars that shine?
Love, my friend, is everything.
Hey brother pour the wine!