01 October, 2006

The Nights of Wine

Hai năm trở lại đây, trong ta bắt đầu nảy nở một tình yêu, tình yêu với thứ chất lỏng lung linh và ngọt ngào sắc đỏ.

Ba tuần vừa qua, ta trôi dạt trong lòng một thành phố miền Trung. Hành trình của một ngày bắt đầu lúc 7 giờ 15 phút sáng ở Mỹ Khê II và kết thúc lúc 11 giờ đêm ở Furama Resort. Đôi khi tìm được một khoảng thời gian trống trải, ấy là lúc ta ngồi trên bãi cát ngoài bờ biển, trên tay là một ly Jack Daniel hay Glenfiddich, nghe lao xao sóng vỗ dưới chân mình và thả hồn theo những suy nghĩ vẩn vơ, về công việc, về tương lai, về bạn bè, về cuộc sống, và về em...

Chính vào những phút giây như thế, ta bỗng nhận ra lòng mình da diết nhớ. Có gì hạnh phúc hơn là những khoảnh khắc nằm dài trong căn phòng nhỏ của anh, người bạn già mà ta yêu quý. Trời thì rất mát, nhạc thì rất hay, rượu thì rất thơm, mưa thì rất buồn và mèo con thì rất ấm. Toàn thân ta bồng bềnh vô định, thịt da lười biếng được mơn man bằng những làn gió nhẹ nhàng và đôi tai lười biếng được mơn man bằng thứ thanh âm trầm buồn đầy uể oải của Pink Martini: "Je ne veux pas travailler..."

Chính vào những phút giây như thế, ta cảm thấy trái tim mình rộng mở, cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm, cảm thấy huyết quản ta đang đập những nhịp đập chân thành và tha thiết nhất cho cái cuộc đời kia, ôi sao mà đáng sống! Nhìn nhau qua những giọt rượu đang chậm rãi chảy dài trên thành cốc, qua những lóng lánh mơ màng của một ly Cabernet Sauvignon thoang thoảng mùi vani và khói bếp, bỗng nhiên nhận ra, bạn bè của ta ơi, biết bao là yêu thương, biết bao là gần gũi.

Chính vào những phút giây như thế, ta cảm thấy quên đi tất cả những phiền ưu và mỏi mệt. Mọi va vấp trong công việc, mọi trắc trở của nhân tình tự bao giờ đã bị bỏ lại đằng sau. Chỉ còn lại em, với đôi mắt trong ngần phảng phất vẻ u buồn mà ta vẫn mãi say mê từ bảy năm về trước.

Một nhà văn từng nói: "Chỉ tiếc là trong xã hội hiện đại này, cái cơ hội như thế càng lúc càng ít đi".

Chỉ tiếc là điều đó đúng!

Đêm nay còn cùng em mỉm cười bên ly Valpolicella xứ Verona, quê hương của Romeo và Juliet, nói huyên thuyên những điều vô nghĩa, ngày mai đã có thể ở Hokkaido trông tuyết trắng, ngắm hoa đào và mường tượng ra một ngày êm đềm giờ đã mãi rất xa. Còn em thì sao? Ngày mai, có thể em đang đứng giữa Darling Harbour, dõi mắt theo những cánh hải âu và (hy vọng rằng) em sẽ nhớ về ta, về những thời khắc bên nhau, về những gì chúng ta đã cùng nếm trải. Chợt hiểu vì sao Dino có một câu ca buồn đến vậy. Your lips and mine, two sips of wine. Memories are made of this...

Đôi khi tự hỏi, ta và em có duyên phận gì không? Nhớ câu nói của cái đêm mưa buồn rả rích: In love, somebody is dispensable. Ta đã phải chờ đợi bảy năm để có thể ôm em trong vòng tay và nói ra những lời đắm đuối. Ta đã phải chờ đợi bảy năm để cảm thấy em đang gục đầu lên vai ta, để lắng nghe tiếng thở của em, rất đỗi nghẹn ngào và vô cùng xa vắng.

Chính vào những phút giây như thế, ta biết rằng, dù thế nào đi nữa, suốt cuộc đời này, em sẽ mãi trong ta. Other dancers may be on the floor. Dear but my eyes will see only you...

Trong trái tim ta, căn phòng đó vẫn luôn đợi chờ em và sẽ không bao giờ đóng cửa. Sẽ mãi là như thế, cuối cùng cho một Tình yêu.

What is life?
What is loving?
What are all the stars that shine?
Love, my friend, is everything.
Hey brother pour the wine!

No comments: