24 December, 2005

Cái thú ôn nhu

Hai tiếng “ôn nhu” này, có lẽ chỉ để dành riêng cho những người con gái. Trên đời có biết bao nhiêu cô gái với các tính cách khác nhau, nhưng những cô gái mang nhiều nữ tính bao giờ cũng làm cho ta miên man. Nữ tính là gì, quả là khó định nghĩa. Với tôi, tôi luôn tìm thấy trong người con gái tôi yêu cái đằm thắm của một người chị, cái non nớt yếu đuối một người em, cái thông cảm sẻ chia của một người bạn và cái cám dỗ mãnh liệt của một người tình.

Ôn nhu, hai tiếng ấy gợi cho ta cái cảm giác êm đềm mà quyến rũ. Hai tiếng ấy gợi lại cái cảm giác dịu ngọt của một đêm mùa hè, khi đường phố đã vắng người, ánh đèn vàng lấp ló qua tán dâu da đen thẫm, người con gái ngồi dựa vào ta như muốn được chở che. Còn ta đắm mình trong không khí ấy, không khí thoang thoảng mùi hương từ mái tóc nàng, lặng lẽ nhấm nháp cái hương vị dịu êm và ngọt ngào của tĩnh lặng.

Ôn nhu cũng gợi lại cho chú bé lên mười một chiều bập bềnh trên sóng, cùng cô bạn mới quen, ôm chung một tấm phao mà bơi mãi ra xa. Một cảm giác vừa sợ hãi, vừa thích thú kỳ lạ khi bước vào một cuộc phiêu lưu lớn ở đời. Cuộc phiêu lưu với nhiều chuyến du hành, mà mãi đến ngày nay, mỗi khi bước vào thì cái cậu bé lên mười thưở ấy vẫn thấy hồi hộp như mọi lần.

Ôn nhu là một chiều mùa đông trên căn gác nhỏ, xung quanh lặng lẽ và rêu phong. Một chiếc giường êm, một cửa sổ nhỏ. Một thằng bạn ý tứ rong chơi ngoài phố, nay đã yên nằm ở một cõi rất xa. Người con gái dịu dàng nép vào ngực ta. Cả hai lặng lẽ ngắm bầu trời qua khung kính vỡ. Xám chì và buồn bã, bầu trời mùa đông sao lại có sức quyến rũ dị thường? Tại sao ta lại yêu từng căn nhà nghiêng nghiêng mốc xám? Yêu những tán bàng trụi lá khẳng khiu? Hay có lẽ sức ấm của căn gác ấy đã sưởi ấm cả mùa đông rét mướt trong ta?

Cậu bé mười ba có cái cảm giác ôn nhu khi cô bạn ngồi sau trêu ghẹo. Cặp mắt trong veo và tinh nghịch dưới hàng mi cong. Lọn tóc loăn xoăn phủ trên cái trán bướng bỉnh. Cô bạn như cả năm không được chơi giỡn, giờ đã tìm thấy đối tượng để thỏa chí tò mò. Còn cậu bé thì ngồi yên, mặc cho cô bạn nghịch ngợm, mặc cho bạn bè trêu ghẹo, mặc cho giáo viên cười tủm tỉm, mà lặng lẽ cảm nhận cái ôn nhu trong từng trò nghịch ngợm kia.

Ôn nhu tỉnh giấc trong một đêm lạnh. Cuốn mình trong chăn ấm. Xung quanh tối đen và yên tĩnh. Có tiếng chân khẽ bước và một nụ hôn nhẹ nhàng trên môi. Rồi tiếng chân ấy lại bước khẽ ra xa, để ta nằm đó, trong lòng đầy những trìu mến của nụ hôn còn đọng lại.

Ôn nhu là một sáng nắng vàng và mát trời trên một con đường quê. Làng thì ngợp hoa vàng mà trời thì ngợp nắng. Ta lặng lẽ cảm nhận những cái đẹp đơn sơ ấy đang lan man trong lòng. Một dáng tần tảo đạp xe liêu xiêu trên còn đường nhỏ. “Chị ơi, bán cho em một nửa gánh hoa”. Mỉm cười nhìn cô bạn gái đang cố ôm cả chỗ hoa vào lòng, mắt long lanh vui sướng, ta thấy lòng tràn ngập môt nỗi dịu êm khó tả.

Chẳng rõ có phải ôn nhu trong một đêm hè sau cơn mưa, một nụ hôn làm cậu trai run rẩy. Bao nhiêu cảm giác khó tả như trào dội bên trong. Cậu trai non nớt đắm chìm trong cái cảm giác đầu tiên nếm trải. Nhục cảm như êm đềm mà như dữ dội, quyện vào tâm hồn non trẻ, làm cậu trai ngây dại và cũng làm cậu lớn lên trên con đường tìm về với bản thân.

Cảm giác ôn nhu của một trưa hè nóng bức, công viên nhỏ thẫm những cây cổ thụ và dây leo. Những người già lặng yên ngồi trên những băng ghế cũng xanh. Gã lãng du ngồi đó, ngắm bầu trời xanh ngắt, ngắm hàng cây xanh thẫm, ngắm những cánh chim câu nhẹ nhàng chao qua, văng vẳng nghe tiếng lũ trẻ chơi đùa xa xa. Nhưng hơn cả là lắng nghe tiếng thở dịu dàng của người con gái đang ngả đầu trên vai, cảm thấy thân hình nhẹ nhõm và thân thương của nàng dựa vào mình, để biết rằng có lẽ mọi chuyện sẽ chỉ có vậy và lòng sẽ đầy đau đớn ngày mai.

Ôn nhu cũng có lẽ là một chiều thức giấc, ngắm khuôn mặt mệt mỏi và hạnh phúc của người con gái nằm bên. Ngắm nàng mà tưởng chừng như có thể cứ nằm vậy mãi một vạn năm, lòng cảm thấy ấm êm và mội nỗi dịu dàng vô bờ tràn ngập. Ngoài kia, những ngôi nhà xa lạ và những con người xa lạ, sao mà lại thấy thật thân quen.

Ôn nhu hay điên cuồng trong ta vào một đêm đã xa, khi người con gái thì thào những lời liều lĩnh? Ôi em gái nhỏ! Sao em lại cả gan nói ra những điều mà ta đã biết từ lâu, chỉ là muốn cho em được vui vẻ về sau mà ta cố như không biết. Em làm lòng ta nổi lên những cơn sóng, tuy dữ dội mà lại đắm đuối mê man. Rồi thì phải làm thế nào mà ta mới đúng là ta?

Cảm giác ôn nhu, đôi khi có thể đo được với thời gian. Một chuyến bay dài sáu tiếng, vậy mà sao chỉ như thoáng qua. Một đôi mắt đen và sáng, Một tâm hồn trong sạch của đạo Gia tô. Một mái tóc búi gọn mà ta mê mải khi buông xõa. Gặp nhau chỉ chốc lát mà sao như đã biết từ lâu. Giống như cánh thiêu thân chỉ tồn tại vài giờ, ta và em cũng chỉ tồn tại trong vài tiếng bập bềnh ấy. Chỉ vài tiếng ấy hay là hơn nữa? Chỉ biết là có những thoáng mà tồn tại mãi với với ta suốt đời, bao nhiêu năm vẫn còn cảm thấy ngọt ngào và nhẹ nhàng thoảng chút nhớ thương.

Một đồi đầy hoa vàng nho nhỏ. Một tán cây xanh mướt. Nắng vàng tràn ngập đầy bầu trời xanh. Có là ôn nhu khi ta ngồi đó, dựa lưng vào cây, và một người con gái gối đầu vào lòng ta? Có là ôn nhu khi ta bước xuống triền đồi, tay bồng thân hình nhẹ bỗng và tai vang tiếng cười trong trẻo? Là mơ hay là thực, chính ta cũng không còn nhận ra.

Ôi, ôn nhu kể sao cho hết! Cái thú vẽ mày của Trương Sưởng kể cũng quyến rũ lắm chăng! Trong cuộc phiêu lưu lớn bắt đầu từ chú bé kia, mỗi một chuyến du hành lại để lại những cảm giác ôn nhu dường như khác nhau, mà cũng dường như là một. Hồn ta như một căn gác xép, chất đầy những hành lý và kỷ vật qua tháng năm, tuy bộn bề nhưng không bặm bụi. Mỗi khi trời ngợp nắng, hay khi gió se se lạnh đưa về, hay khi lặng lẽ hút thuốc bên tách cà phê thơm, hay là khi lòng ta phẳng lặng, thì ta – cái viên thủ kho của cái kho - gác xép kia lại mở toang cánh cửa, để cho những đồ đạc ấy tự nó rong chơi, tự nó thở và sống lại những chuyến du hành đẹp đẽ ấy.


Copyrighted by KDAE (with love again :-*)