13 November, 2005

Hoa dạng niên hoa

Viết tặng em và ba ngày tương tụ
Busan, đêm 12 tháng 11 năm 2005


Đã ba năm rồi ta không biết thế nào là sợ hãi. Lý do rất giản đơn: bởi đã từ lâu ta đã không còn gì để mất. Thế nhưng đêm qua, tám tiếng phiêu bạt trên không trung cũng là tám tiếng lạc hồn. Có lẽ đến giờ ta mới chân chính thấu hiểu và thực sự đồng cảm với Lestat. Vẻ mong manh của em, ánh mắt u buồn của em, bờ môi ngọt lịm của em, bỗng trở nên quý giá hơn tất cả những gì ta từng biết. Em trong veo như pha lê với nụ cười lấp lánh nơi khóe mắt. Em long lanh như sương khói khi nghẹn ngào nhỏ lệ dưới hàng mi. Và ta sợ, sợ những khoảnh khắc quý giá ấy bỗng như chiếc phao cứu sinh duy nhất trôi tuột khỏi tay mình.

"Biệt ly vốn là để tương tụ!". Nếu bi kịch lớn nhất của nhân sinh chính là biệt ly, thì hân hoan lớn nhất của nhân sinh chính là tương tụ. Còn ký ức, ký ức chính là cây cầu nối liền hai bờ nhân sinh ấy. Và mỗi trái tim tình nhân cũng chính là một Angkor Wat, ngôi đền thiêng liêng nơi ta đã lặng lẽ chôn vùi những hoài niệm của một thời xưa cũ dưới ánh tà dương.

Phảng phất trong suốt chín mươi tám phút huy hoàng và mỹ lệ của Christopher Doyle là một màu ngọc bích, hay màu của mắt em xanh biếc đến lạ kỳ... aquellos ojos verdes… Từ chiếc máy điện thoại cổ lỗ của thập kỷ sáu mươi, từ ly café trong quán vắng, từ chiếc taxi của đôi tình nhân… Màu rong rêu thảm đạm của thời gian, hay màu vĩnh viễn trường tồn của ký ức?

Nơi con phố nhỏ, em giấu mặt trên vai ta khóc òa. Những bức tường loang lổ, những khung cửa rỉ sét dưới mưa đêm, thấp thoáng một chậu cây phía sau hàng song sắt. Tất cả đều điêu tàn và hoang phế, tất cả đều đã là trầm tích của thời gian. Chỉ còn lại em, bờ vai nấc nghẹn. Chỉ còn lại ta, âu yếm vỗ về. Ký ức ơi! Sự bất tử của ngươi làm ta si mê, nhưng cũng làm ta run sợ. Ta sợ một ngày kia, em sẽ không còn hiện hữu, em sẽ chỉ còn là một ảo ảnh mơ hồ qua ô cửa kính màu ẩm ướt, một bóng hình vỡ tan trong tấm gương tròn rạn nứt, bởi em đã thuộc về một-thế-giới-không-ta.

Dưới ánh đèn vàng nơi căn gác nhỏ, đã bao lần ta và em lặng lẽ lướt qua nhau? Đã bao lần ta và em đổi trao những lời thăm hỏi xã giao đầy nhạt nhẽo? Để rồi một ngày kia, cả hai cùng dấn thân vào một cuộc chơi ngõ hầu chia sẻ nỗi thất vọng trước tình yêu. Để rồi một ngày kia, sắc lá đã vàng. Để rồi một ngày kia, màu nắng đã phai. Ta không bao giờ cảm nhận được lá đang đổi màu, nắng đang nhạt sắc, cũng như không bao giờ biết được khi nào ta sẽ yêu một người. Để rồi một ngày kia... ngỡ ngàng, ta chợt nhận ra mình đã yêu em.

Em bật khóc khi nghe lời thú nhận của ta. Em bật khóc khi cùng ta ly biệt. Chỉ là những vở diễn thôi em, chỉ là những lần đóng thử... nhưng yêu thương là thật, và nỗi đau cũng là thật đấy, em ơi. Với ta, đớn đau đã trở thành một người quen cũ, như con đại bàng hàng ngày bay đến làm bạn với Prometheus vậy thôi. Chỉ khác một điều: nếu Prometheus kiên cường thay nhân loại, thì ta dấn thân vì chính trái tim mình. Thế nhưng ta vẫn sợ nhìn em khóc lắm, biết không?

Vở diễn biệt ly sau cùng đã trở thành ly biệt thật. Hy vọng một cách tuyệt vọng vào tương tụ, ta gọi cho em.

"Nếu còn dư một vé, em sẽ đi cùng ta nhé?"

Van em, đừng trả lời ta "Quizás! Quizás! Quizás!"

Hãy nói, chỉ một lần: "Yes, I do".

__________________

(*) Aquellos ojos verdes (Those green eyes) - Nat King Cole

(*) Quizás! Quizás! Quizás! (Perhaps! Perhaps! Perhaps!) - Nat King Cole

(*) Thần Prometheus vì ăn cắp lửa trên đỉnh Olympus cho nhân loại mà bị Zeus trừng phạt bằng cách trói vào vách núi Caucasus, và sai một con đại bàng hàng ngày bay đến moi gan. Khi đêm xuống, vết thương của Prometheus sẽ lành lại để chờ đợi ngày hành xác tiếp theo.

1 comment:

Anonymous said...

Yes, I do :)