14 July, 2005

Lục Ngạc ai từ

Khúc ai điếu cho đài hoa màu biếc

Nhân gian tự hữu hoa như vũ
Thiếp thị hoa trung đệ kỷ nhân


Định mệnh chăng, khi tên nàng là Lục Ngạc? Một đài hoa mong manh hiền dịu, phong kín mối u tình mới chớm đưa hương, hiến dâng đời mình để nâng niu cái đẹp của muôn hoa nơi trần thế. Trong vạn kẻ yêu hoa, có bao người nhớ tới đài hoa bé bỏng u buồn có tên là Lục Ngạc…

Từ nhỏ nàng đã thiếu đi hơi ấm tình thương của mẹ, sống trong vòng kiềm tỏa khắc nghiệt của cha. Lạ xiết bao khi song thân nàng, kẻ lòng lang dạ sói, kẻ khắc nghiệt vô tình, nhưng dòng máu trong huyết quản nàng lại rạo rực thương yêu. Phải chăng ái tình cao quý của loài người, sau năm trăm năm khép mình khắc kỷ ở chốn hoang sơn đã ngưng tụ lại trong con tim thanh khiết đó?

Lòng hoài mong một tình yêu vô vọng, mắt chứng kiến cảnh phụ mẫu tương tàn, nhưng đài hoa xanh biếc ấy đã giã biệt trần gian với nụ cười mãn nguyện trong tiếng gọi “Dương lang”.

Nàng khác gì Mỵ Châu ngày nọ, phản bội cha vì tình nhân thâm ái. Nàng khác gì Văn Quân thuở trước, gạt gia quy hát khúc Phượng cầu hoàng... Màu dại khờ của lông ngỗng năm xưa vĩnh viễn không sánh nổi sắc biếc xanh của dòng máu đa tình nơi u cốc. Nhưng để làm chi, khi tiếng lòng em không có lấy một lời ca đồng điệu? Dương Qua đối với nàng cũng như một cánh chim hồng trên biển lớn, chỉ ngoảnh đầu nhìn lại nhân gian trong thoáng chốc trước khi theo Long nhi bay tới tận chân trời.

Trong vô vàn thiếu nữ của Kim Dung, có mấy ai bạc mệnh nhường này? Người con gái ấy, cũng như tên mình, sao bao dung đến thế, sao khiêm nhường đến thế, chỉ cần một cái nhìn đượm sắc quan hoài của người mình say đắm để an nhiên theo đến cõi vô thường…

Thương thay, cái kiếp không hoa lẩm cẩm, con hồn xuân mộng bâng khuâng... Nấm mộ đơn côi của người trinh nữ động Tuyệt Tình có lẽ chỉ nên ghi một dòng duy nhất “Nàng đã yêu, không được yêu, và qua đời”.

Xin hãy coi khúc đoản thiên này như một đóa Tình hoa rơi trên nấm mồ lạnh lẽo, khóc thương cho mảnh hồn trinh bạch của Đoạn Trường nhai.

Ta lặng dâng nàng, cho trời mây phảng phất nhuốm thời gian...


Feb 8 2004

No comments: