08 November, 2006

Dăm eo sèo nhân thế...

... chưa phai niềm say mê.

Bốn năm về trước, tôi gặp anh, người giới thiệu cho tôi về Phạm Duy. Hôm trước, đi lang thang, chọn mua phim, gọi cho anh và nghe anh hỏi "Vẫn còn thời gian theo đuổi điện ảnh cơ à?". Tôi bật cười, bỗng nhiên nhớ bài hát cũ. Âu cũng là một thứ hạnh ngộ của đời người.

Ba năm đã trôi qua. Trong thời gian ấy, tôi biết thế nào là kiếm tiền, cũng biết thế nào là tiêu tiền. Tôi học cách lao động nhiều, học cách hưởng thụ cũng không ít. Mà hình như tôi học hưởng thụ nhanh hơn nhiều thì phải. Một người bạn khác của tôi thường bảo, tuổi của mày là tuổi học hành chăm chỉ chứ không phải tuổi hưởng thụ. Những lúc như thế, trước lời khuyên chân thành của một ông bạn già đáng tuổi cha chú mình, tôi chỉ biết tủm tỉm cười, không đáp. Cuộc đời đó, có bao lâu, mà hững hờ?

Quả vậy! Hưởng thụ, đối với tôi, có thể là một bộ phim hay, một ly rượu ngon, một bài hát lạ, hay giản đơn chỉ là một sớm mùa đông nằm ngủ nướng. Và còn gì sung sướng hơn, khi vào một phút giây nào đó, ta lại nhận ra rằng trái tim mình vẫn chưa hề chai sạn. Tôi vẫn còn có thể xao xuyến khi đọc một bản dịch thật bay bổng của Dương Tường, một lời đề tựa đầy tâm huyết của Trịnh Lữ. Tôi vẫn còn muốn ứa nước mắt khi nghe Sarah McLachlan thốt lên bằng tiếng hát trong trẻo của nàng "And when she was sad, I was there to dry her tears... And when she was lonely, I was there to comfort her". Tôi vẫn còn thời gian để chụp ảnh, sáng tác truyện, viết tản văn, và vẫn còn có thể dựa vào đó để tiêu tan đi những u buồn tuổi trẻ. Chỉ có một điều hơi khác, đó là lâu lắm rồi tôi không đụng bút làm thơ.

Ngày xưa, tôi làm thơ phần nhiều vì những chuyện đau lòng. Những bài thấm mệt đầu tiên ấy, chính là nhật ký nỗi buồn của cậu trai ngoài hai mươi tuổi. Mỗi khi tôi cảm thấy lòng mình cơ hồ không chịu nổi, tôi liền tìm đến với thơ, giấu mình trong sự ẩn khuất của ngôn từ. Nhưng bây giờ thì không thế. Không hẳn vì những nỗi buồn về sau này không đủ lớn, mà vì tôi đã có thể thụ hưởng chúng một cách nhẹ nhàng hơn. Mỗi nỗi buồn cũng như một giọt nước từ trời cao rơi xuống, xuyên qua không trung, qua nắng và qua gió, để khi xuống tới nhân gian, chỉ còn là những hạt bụi âm thầm.

May sao những hạt bụi ấy dù nhỏ nhoi nhưng vẫn đủ thấm ướt những niềm đam mê. Cho ngày xưa và cho cả bây giờ.

No comments: